Cưới 47 ngày đã ly hôn, mẹ chồng châm chọc "ở thêm 2 hôm cho đủ 49", tôi để lại bức thư khiến cả nhà chồng phải chạy theo năn nỉ.
Mẹ chồng tôi chắc đang tức giận vì tôi đã quyết định rời bỏ nhà đó mãi mãi. 47 ngày sống ở đó với tôi như một án tù. Tôi rất vui khi thoát khỏi gia đình tồi tệ ấy. Chồng tôi và tôi sống gần nhau, quen biết từ nhỏ nhưng chỉ thân thiết khi học chung Đại học. Dần dần, chúng tôi yêu nhau và hai bên gia đình thúc giục cưới. Tuy nhiên, 4 năm bạn bè không thể tiết lộ bộ mặt thật của nhà chồng như 47 ngày sống cùng họ. Họ đối xử với tôi như người hầu, mà còn bắt tôi phải chi tiền nuôi cả gia đình chồng, bao gồm bố mẹ chồng, anh trai chồng và hai đứa cháu.
Trước khi kết hôn, tôi có chút nghi ngại về chồng, nhưng bố mẹ khuyên chỉ cần chăm lo cho cuộc sống riêng. Đêm tân hôn, tôi phát hiện chồng trộm 2 chỉ vàng trong quà cưới. Khi tôi báo cho bố mẹ chồng, họ thờ ơ và không yêu cầu anh xin lỗi. Họ còn cho rằng anh nghèo khó nên việc lấy vàng không quan trọng. Gia đình chồng không quan tâm đến cảm xúc của tôi. Hai đứa cháu hư hỏng, chuyên phá phách, khiến tôi không muốn có con. Dù tôi khóa cửa, mẹ chồng vẫn mở để cho chúng vào làm hỏng đồ đạc của tôi. Một hôm, tôi về nhà phát hiện nước hoa 5 triệu bị đổ ra sàn và thỏi son 2 triệu bị gãy, khiến tôi rất tức giận.
Chồng tôi rất lười biếng và bừa bãi. Khi sống chung, tôi mới phát hiện ra điều này. Anh luôn chỉn chu khi ra ngoài nhưng về nhà thì như khỉ rừng. Tôi đã nhắc nhở, quát tháo, thậm chí ném quần áo bẩn ra ngoài nhưng anh không quan tâm. Mẹ chồng còn chửi tôi khi nhặt lại đồ cho con trai. Tôi quyết định ly hôn vì nhà chồng quá keo kiệt. Đám cưới tổ chức sơ sài, hồi môn chỉ một chiếc kiềng vàng, còn tiền mừng cưới mẹ chồng giấu hết. Tôi phải gánh hết chi phí sinh hoạt, trong khi chồng không đóng góp gì. Tôi không phải osin cho cả nhà! Sau nhiều lần cãi nhau, tháng đầu làm dâu, tôi thường cảm thấy ức chế và từng bị anh chồng tát khi yêu cầu đóng tiền chợ.
Ngày quyết định ly hôn, chồng tôi phản đối còn bố mẹ và anh chồng thì thờ ơ. Mẹ chồng cười đểu bảo "Mới 47 ngày thôi, ở thêm 2 ngày cho tròn 49". Tôi chua chát nghĩ đến việc phải xin cưới mà họ lại sống vô tâm như vậy. Ngày tôi dọn về nhà đẻ, tôi để lại một tờ giấy và không lâu sau, bố mẹ chồng đuổi theo xin tôi quay lại. Bố mẹ tôi tức giận đóng cổng, mẹ chồng khóc lăn ra đường nói "Nhà tao không cần con dâu!" Tôi chỉ cười đáp lại và quyết định làm mẹ đơn thân, con tôi sẽ mang họ của tôi, chồng không có quyền làm bố.
Tôi giấu chuyện mang thai để gửi tờ siêu âm làm quà chia tay gia đình chồng. Nhìn họ cầu xin và khóc lóc đòi đứa bé, tôi thấy hả hê. Dù chưa biết giới tính, tôi vẫn khẳng định là con trai để họ mất ăn mất ngủ, xứng đáng với những gì họ đã làm với tôi.


Source: https://afamily.vn/cuoi-47-ngay-thi-ly-hon-me-chong-mia-mai-o-them-2-cho-du-49-toi-de-lai-to-giay-khien-ca-nha-ho-chay-theo-van-xin-20210519144821327.chn